Chương 93

Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

9.890 chữ

15-12-2022

Sầm Thanh gấp gáp mở ra vòng bạn bè của Đoàn Sinh Hòa lướt hai cái, vòng bạn bè của anh còn sạch sẽ hơn cả khuôn mặt.

“Đàn anh, anh chặn vòng bạn bè với em à?”

“Không có.” Động tác lật tờ báo của Đoàn Sinh Hòa chậm lại.

Nửa phút sau, anh chợt nhận ra nhìn về phía Sầm Thanh, sau đó có qua có lại mở vòng bạn bè của cô…

Còn chưa xem rõ nội dung của dòng thứ nhất thì di động đột nhiên bị Sầm Thanh che lại.

“Đàn, đàn anh…anh có thể chờ không, chờ em một phút.” Sầm Thanh sực nhớ tác phong đăng bài trong vòng bạn bè của mình, thật là khó mà lọt vào trong mắt.

Cô cười ngượng ngùng, “Nhanh thôi, em chỉ xóa, xóa hai cái.”

Đoàn Sinh Hòa nhếch khóe môi: “Cái nào?”

Anh nhớ lại nội dung mà đêm qua Liễu Tích Minh nhàm chán đọc cho anh nghe, anh thuật lại: “Anh ấy thật đẹp trai quá đi, hu hu hu, rất muốn làm chút gì với ảnh…”

Sắc mặt Sầm Thanh dần dần thay đổi, nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt, tay cô vẫn còn giữ động tác che màn hình di động của Đoàn Sinh Hòa, nhưng tất cả hình như đã uổng công.

Cô có xóa cũng không thể lấy lại hình tượng.

“Em muốn làm chút gì với tôi?” Đoàn Sinh Hòa liếc nhìn lỗ tai cô, rất dày vành tai mũm mĩm hồng hào, khiến người ta nhìn thấy là muốn vân vê.

Sầm Thanh ho khan một tiếng: “Em, em muốn…” Nói lắp hồi lâu, cô không tìm được lý do, đầu óc nóng lên, “Đàn anh, ngoại hình của anh khiến người thần phẫn nộ, em muốn làm chút gì với anh chẳng phải rõ ràng lắm sao? Anh hiểu trong lòng là được rồi, lời nói riêng tư như vậy anh sẽ không ép em nói ra ở nơi công cộng chứ.”

Cô nói vội vàng, trên khuôn mặt mang theo mấy phần thẹn thùng, bộ dạng kia như là nói lời gì đó không đứng đắn với Đoàn Sinh Hòa.

Liễu Tích Minh bưng nước ấm tới thấy tình trạng lúc này của bọn họ cũng cảm thấy vậy, anh ta coi như chưa nghe thấy gì, lặng lẽ đưa nước ấm cho Sầm Thanh.

Liễu Tích Minh chẳng nói câu nào ngồi xuống bên cạnh Đoàn Sinh Hòa, muốn nói lại thôi.

Trước đây anh ta chưa từng thấy Đoàn Sinh Hòa có hứng thú với cô gái nào, tại sao lần đầu tiên kết thân với người ta lại mạnh bạo như vậy… quả thật còn tự hiểu hơn anh ta hồi anh ta vừa mới yêu đương, lẽ nào bị anh ta hun đúc rồi, gần mực thì đen?

Sầm Thanh kiên trì lải nhải với Đoàn Sinh Hòa ba tiếng đồng hồ, dù rằng ngoài mặt anh tỏ ra lạnh lùng ít lời, nói đến đâu cũng không yếu thế, sẽ không bỏ qua cơ hội nào để bốp chát trở lại.

Thời gian rút kim của hai người gần như nhau, lúc này vừa mới chín giờ hơn.

Liễu Tích Minh xoay vòng chìa khóa xe đi tới cửa: “Đàn em, cần anh đưa em về trường không?”

“Rất cần ạ.” Sầm Thanh chẳng hề khách sáo, đi theo bước chân của Liễu Tích Minh.

Đi chưa được mấy bước, cô phát giác Đoàn Sinh Hòa không bắt kịp bèn quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông cười như không cười đứng tại cửa khoa cấp cứu, trong tay anh cũng cầm một xâu chìa khóa xe.

“Đàn, đàn anh…anh và đàn anh Đoàn đều lái xe qua đây hả?” Sầm Thanh xấu hổ dừng bước.

“Đúng vậy.” Liễu Tích Minh chỉ đằng trước, “Đi thôi đi thôi, còn hai bước nữa là tới rồi.”

Sắc mặt Sầm Thanh cứng đờ, bước chân do dự.

“Được rồi, đi tìm đàn anh Đoàn của em đi, anh không tiện đường.” Liễu Tích Minh không trêu cô nữa.

Sầm Thanh lập tức quay đầu chạy về phía Đoàn Sinh Hòa, cô vọt tới trước mặt anh, ngửa đầu cười.

“Không phải em đi cùng cậu ta à?” Đoàn Sinh Hòa cúi đầu ngắm nghía chìa khóa, khóe môi nhếch lên nụ cười.

Sầm Thanh đáp: “Đàn anh Liễu nói em và anh ấy không thuận đường.”

“Em và tôi cũng không thuận đường.” Đại học M nằm ở phía Tây bệnh viện, mà nơi ở hiện tại của Đoàn Sinh Hòa thì nằm ở hướng Đông Nam của bệnh viện.

Sầm Thanh nhướng mày: “Không thuận đường thì làm phiền đàn anh đi vòng, coi như báo đáp em đã giúp anh thay thuốc.”

Đoàn Sinh Hòa thấp giọng cười, anh vừa cười vừa đi tới chỗ đỗ xe.

Cái đuôi nhỏ của anh vẫn cách nửa bước đi theo sau anh, anh đi nhanh chút bước chân của Sầm Thanh dài hơn, anh đi chậm thì bước chân của cô ngắn lại.

Sầm Thanh luôn giữ khoảng cách tương đồng với anh, như là sợ lạc mất.

Xe của Đoàn Sinh Hòa không tính là sang, không giống như Sầm Thanh tưởng tượng cho lắm, đoán chừng là tự dành dụm tiền để mua.

“Là…người nhà không ủng hộ việc anh diễn kịch sao?” Sầm Thanh thấy tâm trạng của anh không tốt, cô đánh liều hỏi.

“Ừm.”

“Trong trường có người nói anh từ chối Tinh Sơ, em rất tò mò…”

Đoàn Sinh Hòa quay đầu lại nhìn cô một cái: “Không phải vì vậy.”

Sầm Thanh nghe vậy càng thấy hứng thú hơn, cô hiếm khi gặp được người từ chối ký kết với Tinh Sơ, ngược lại có cả mớ người chen nhau đâm đầu vẫn không vào được Tinh Sơ.

“Ba tôi không thích anh của em.” Đoàn Sinh Hòa nói thoải mái.

Sầm Thanh cười khúc khích: “Em hiểu được, nếu không phải em quen anh ấy từ nhỏ thì em cũng không thích anh ấy, con người hung hăng lắm chẳng dịu dàng như đàn anh.”

“Nói vậy đàn em thích tôi dịu dàng à?” Giọng điệu Đoàn Sinh Hòa nhẹ nhàng, “Vẫn là lần đầu tiên có người dùng từ này hình dung tôi.”

“Đương nhiên không phải!” Sầm Thanh lập tức phủ nhận, “Em đương nhiên thích sắc đẹp của anh.”

Đoàn Sinh Hòa bị cô làm nghẹn họng, anh bất giác giơ tay sờ cằm.

Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng tại cổng ký túc xá.

Từ xa Sầm Thanh nhìn thấy hai cô bạn cùng phòng của mình, hai người mặc đồ ngủ xõa tóc, mỗi người cầm theo một túi trái cây, đang đi về phía quán nướng mà các cô hay tới.

“Đàn anh, phiền anh dừng xe trước cửa quán nướng.” Sầm Thanh chỉ vào quán nướng Bàn Bàn, “Hồi anh đi học đã ăn chưa? Cái quán đó hình như khai trương năm ngoái, khi đó chắc là anh không còn ở trường nhỉ?”

“Ăn rồi.” Đoàn Sinh Hòa đỗ xe ở ven đường, “Tên quán Bàn Bàn, cũng là tên bạn cùng phòng của tôi.”

Sầm Thanh im lặng hai giây: “Đàn anh, bạn cùng phòng của anh trông hơi già…”

Cô nhớ mang máng Bàn Bàn ở bàn thu ngân lấy tiền là một người đàn ông trông chừng hơn bốn mươi tuổi.

“…Đó là ba cậu ta.”

“À, ngại quá.” Sầm Thanh mở cửa xe, cô vẫy tay với bọn Uông Thư Kiều.

Uông Thư Kiều cách bọn họ một hàng xe đạp, cô bạn cất cao giọng hô lên: “Đàn anh, cùng nhau ăn khuya nhé?”

Đoàn Sinh Hòa nhìn thoáng qua Sầm Thanh, như là trưng cầu ý kiến của cô.

“Đi cùng nhé, anh và bạn cùng phòng của anh chắc là lâu rồi không gặp nhỉ?”

“Mới gặp ngày hôm qua.” Đoàn Sinh Hòa rút ra chìa khóa, cởi dây an toàn đi xuống xe.

“Ông Nhĩ Dao không tới hả?” Sầm Thanh chỉ thấy có hai cô bạn.

Tô Tế Đồng đáp: “Không, cậu ấy vẫn còn làm luận văn.”

Bốn người tìm chỗ ngồi xuống, ông chú mập mạp kia sau khi nhìn thấy Đoàn Sinh Hòa thì cười híp mắt lại, đưa qua thực đơn rồi tới đầu cầu thang hô to: “A Bàn, Tiểu Đoàn tới rồi, còn dẫn theo ba cô gái!”

Năm giây sau, đàn anh A Bàn vội vàng xuống lầu, nhìn kỹ rồi kinh ngạc kêu lên: “Mợ nó, tôi sinh thời còn có thể nhìn thấy Đoàn Sinh Hòa dẫn con gái tới ăn cơm?”

Anh ta kéo ghế qua ngồi bên cạnh Đoàn Sinh Hòa, đánh giá Sầm Thanh.

“Ồ, người đẹp này hơi quen mặt.” Đàn anh A Bàn gãi đầu, “Thường đến phải không, rất quen mặt nhưng tôi chưa nhớ ra.”

Lúc này ông chú mập mạp bưng đồ uống qua, ông ấy phụ trách tính tiền nên quen thuộc với bọn Sầm Thanh.

“Đây là cô gái mỗi lần đến đều ăn hai mươi que mỡ bò nướng, sinh viên mới khóa này.”

Sầm Thanh im lặng cúi đầu xuống, bởi vì ăn một hơi hai mươi que mỡ bò nướng mà được ông chủ ghi nhớ cũng chẳng phải chuyện tốt gì.

“Ồ, hôm nay không ăn hả cô bé?” Chú mập mạp thấy bọn họ không gọi mỡ bò nướng.

“Cô ấy bị viêm dạ dày còn chưa khỏe hẳn, chú ơi, chú múc ít cháo trắng cho cô ấy đi.” Đoàn Sinh Hòa dời hết thức ăn nhắm khỏi trước mặt Sầm Thanh.

Sầm Thanh khóc không ra nước mắt: “Vậy em nhìn mọi người ăn…”

“Ừm.” Đoàn Sinh Hòa bỏ một viên đậu phộng cay vào miệng.

“Thế cũng được, đàn anh sắc đẹp của anh thay được bữa cơm, em nhìn anh cũng có thể ăn hết một bồn cháo trắng.”

Uông Thư Kiều và Tô Tế Đồng đưa mắt nhìn nhau, hai người lấy ra di động tám chuyện trong nhóm chat ở sau lưng hai đàn anh.

Thư Thư nhất định có thể vượt qua cấp bốn cấp sáu: [Cậu điên rồi hả? Cưa đàn ông như vậy sẽ dọa người ta chạy mất đó!]

Tô Tô nhất định có thể giành được học bổng: [Thử hỏi cô gái nào theo đuổi đàn ông sẽ nói với người mình thích rằng một mình cô ấy có thể ăn hết hai mươi que mỡ bò nướng, ăn cháo còn dùng bồn để làm đơn vị đo lường.]

Thanh Thanh nhất định có thể cưa được trai đẹp: […Hai mươi que mỡ bò nướng nhiều lắm hả? Tớ còn tưởng chú béo nhớ kỹ tớ bởi vì khuôn mặt xinh đẹp của tớ.]

Thư Thư nhất định có thể vượt qua cấp bốn cấp sáu: [Trọng điểm là ở hai mươi que mỡ bò nướng à? Trọng điểm là sao cậu mới quen biết có mấy hôm thì đã lộ ra sự thật cậu rất ăn mạnh, đương nhiên hai mươi que mỡ bò nướng không tính là nhiều, suy cho cùng cậu còn có thể ăn hai mươi que thịt dê nướng cộng thêm bốn cái cánh gà.]

Thanh Thanh nhất định có thể cưa được trai đẹp: [Đàn anh Đoàn không nông cạn như đám nam sinh trường chúng ta, anh ấy cũng không phải không trả nổi tiền tớ ăn hai mươi que mỡ bò nướng.]

“Đàn em, thêm wechat nhé, sau này muốn tới tôi sẽ giữ bàn cho bọn em trước.” Đàn anh A Bàn nhiệt tình lấy ra mã QR của mình, “Sau này phòng ký túc bọn em tới ăn đồ nướng sẽ được giảm giá.”

“Ô, cái tên này, Thanh Thanh nhất định có thể cưa được trai đẹp?” Đàn anh A Bàn tỏ vẻ chế nhạo nhìn Đoàn Sinh Hòa, “Đàn em định vị lão Đoàn của bọn tôi rất chính xác, cậu ta quả thật ngoài đẹp trai thì không còn gì.”

Đoàn Sinh Hòa mang khuôn mặt lạnh tanh nhìn anh ta: “Tôi còn có tiền.”

Đàn anh A Bàn làm động tác tay bội phục: “Giỏi lắm, cậu ấm rất giỏi.”

Anh ta tiện tay bấm mở vòng bạn bè của Sầm Thanh, đột nhiên sửng sốt một chút.

Thừa dịp ba cô gái đang trò chuyện vui vẻ, A Bàn kề sát Đoàn Sinh Hòa, thấp giọng nói: “Cô ấy chính là công chúa nhỏ của Tinh Sơ hả?”

Đoàn Sinh Hòa gật đầu.

“Mẹ nó, vậy hai người chẳng phải là đối thủ thương trường sao, lẽ nào cậu muốn lấy được bí mật thương mại mới tiếp cận cô ấy hả?” A Bàn vỗ mạnh vai Đoàn Sinh Hòa, “Phạm pháp đó người anh em!”

“Phạm pháp gì cơ?” Ba cô gái đồng thời nhìn sang bọn họ.

A Bàn cười xấu hổ: “Ặc… Có đối tượng sắp phát triển cũng không nói với bạn cùng phòng, hành vi của lão Đoàn làm trái luật ký túc xá của phòng 6712 bọn tôi.”

Sầm Thanh trố mắt nhìn: “Là, là thế à…”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!